Thời tiết nóng bức trong những ngày hè ở Hà Nội luôn làm cho tôi có cảm giác thèm đi tới những nơi ven thành phố. Tôi muốn tránh xa làn khói bụi bặm, sự chen trúc và tiếng còi xe inh ỏi của thủ đô. Tôi rủ một số người bạn đi picnic ở bãi giữa Sông Hồng. Nơi đó chúng tôi được gần gũi với thiên nhiên, ngắm cảnh hoàng hôn, tận hưởng gió trời. Đặc biệt là được tán chuyện và nhâm nhi một vài lon bia lạnh.
Chiều hôm đó là một ngày trời nắng đẹp, chúng tôi chuẩn bị thật nhiều đồ ăn, bia, loa nghe nhạc, lều, thảm trại. Sự đầy đủ đồ đạc làm cho chúng tôi hân hoan và liên tưởng về khung cảnh tuyệt vời sẽ đến. Tôi nghĩ thật buồn cho những ai không được tham gia.
Khoảng 16h00, chúng tôi ra đến bờ sông và cảm nhận những con gió mát lạnh. Mặt trời lặn phía thành phố bên kia bờ sông thật thơ mộng, khung cảnh hiện ra như đúng tưởng tượng của tôi đêm qua. Vài người trong đoàn chụp ảnh cho nhau, có người ngân nga bài hát “Đưa nhau đi trốn”. Tôi và mấy anh em khác dựng lều, mở nhạc, nướng đồ và cũng tự khui cho mình một lon bia lạnh.
Tiệc bắt đầu vui hơn với những câu chuyện và tiếng cười nói rộn ràng. Bất chợt tôi nghe thấy lời bài hát.
“Đời loài người này ngắn lắm
Tứ chi ai ôm hết âu lo
Sống như ta chưa từng được sống”
Bài hát chạm đúng cảm xúc, tôi thấy thật hay và rồi nhấp một ngụm bia to. Hơi lúa mạch thơm phức được đẩy lên khoang mũi, cảm giác hơi cay và mát lạnh làm tôi thêm nâng nâng.
Bất chợt, anh bạn tôi có người thân gọi điện thoại bảo nên về sớm vì trong phố mưa to. Chúng tôi cười lớn vì ở đây trời đẹp lắm, làm sao mưa được. Tôi cho rằng quyết định đi là rất đúng đắn khi tôi vừa trốn được phố và cơn mưa.
Thêm vài câu chuyện thì gió bắt đầu mạnh hơn, hơi men và những tiếng cười đùa đã làm chúng tôi không nhận ra những dấu hiệu của cơn mưa. Điều gì phải đến cũng xảy ra, những hạt mưa nhỏ đầu tiên xuất hiện. Một số thành viên xin về trước, chúng tôi là những người ham hơn và có lẽ hơi men làm tăng độ dũng cảm nên quyết định ở lại, có người dùng lý do về cảnh trời mưa thơ mộng trong những bộ phim Hàn Quốc để thuyết phục mọi người ở lại.
Chúng tôi lại mở thêm những lon bia và quên đi chiếc áo đang ướt dần. Tất cả nhất trí với việc mưa có vẻ đẹp của mưa. Các cậu chuyện bắt đầu ít dần, mỗi người đang chạy theo những suy nghĩ của mình. Tôi cũng không nhớ mình nghĩ điều gì, chỉ là sau đó ít phút thì trời đổ mưa rào. Mưa to giống như tôi được đổ một xô nước lên đầu, sấm càng lúc càng to, gió thổi mạnh hơn. Chúng tôi vội vã thu xếp đồ đạc, mọi người cùng chạy toán loạn. Cảnh hoàng hôn thơ mộng bỗng chốc biến thành cơn ác mộng.
Trời mưa làm con đường đất trở nên trơn trượt và lầy lội. Con đường về nhà thật xa xôi. Điều mong muốn của tôi trái ngược với đêm hôm qua. Bây giờ, tôi chỉ mong được về nhà, cuộn trong chăn ấm, bật một bài nhạc nhẹ, đọc vài trang sách rồi chìm trong giấc ngủ.
Quần áo ướt hết và giày đầy bùn đất, Tôi nhìn sang bên đoàn khác có người đang bị kẹt lại bởi xe hỏng hoặc do họ không đi được trên con đường trơn và đầy bùn. Tôi thầm nhủ lòng “biết thế mình không đi, biết thế mình về sớm. Nhưng cuộc sống mà, nó vẫn thế”.
Bài học rút ra cho bản thân: Nên đi chơi, nhưng không nên vui quá và hãy quan sát những dấu hiệu của cơn giông bão để ra về sớm hơn một chút.
Còn tiếp phần 2…
Ảnh FB KSC